Từ khi em nói..đến biệt ly
Nghe cả mùa đông..tuyết phủ đầy
Như chiều ảm đạm..mầu sương khói
Nỗi buồn vương mãi..mãi quanh đây..!
Nếu xưa đừng đến..gieo thương nhớ
Đừng gợi cho lòng..một tiếng yêu
Thì nay đâu có..sầu ngăn cách
Đâu thấy cô đơn..khi xuân về..!!
Thương nhớ làm sao mầu mắc biếc
Một chút buồn vương giữa mi sầu
Đã chiếm hồn ta từ dạo ấy
Đã làm thổn thức những đêm thâu..!
Mai nầy giữa chốn đời gió bụi
Ta vẫn không quên một bóng hình
Vẫn giữ trong tim tình một thuở
Vẫn người còn đọng mãi trong thơ..!!
Người đến gieo ta từng giọt nhớ
Để rồi vội nói tiếng ra đi
Cho ta mang nặng đời tình lỡ
Thêm đoạn thơ buồn khóc biệt ly.
Đừng em..đừng ngã bóng chiều
Đời còn tươi thắm còn nhiều nét xuân
Biết em..có nhiều nỗi lo
Cho nên em đã..bâng khuâng nỗi lòng..!
Đời còn tươi thắm còn nhiều nét xuân
Biết em..có nhiều nỗi lo
Cho nên em đã..bâng khuâng nỗi lòng..!
Dù đời lắm đục hơn trong
Nhưng em đừng sợ má hồng nhạt phai
Em ơi..! chớ có then gài
Then lòng khép chặt để ai dạ sầu..!!
Chữ yêu chưa nói tròn câu
Sao em lại sợ sắc mầu phôi pha
Yêu em..yêu mãi đậm đà