Như mây trôi về một nơi vô định
Tâm hồn tôi
đà lạc lõng bơ vơ
Và trời xanh bỗng phủ lối sương mờ
Tôi hụt hẫng bên bờ
tình nghiệt ngã
Chỉ vì,
Tôi muốn luyện trái tim thành sỏi đá
Chẳng luyến thương, chỉ lạnh giá trong lòng
Đem câu thề, lời hẹn vào hư
không
Để tôi được quên nỗi mong, niềm nhớ
Nếu có thể,
Ngược thời gian, thà rằng không
gặp gỡ
Để lòng tôi chẳng nức nở, đoạn trường
Không vì người mà nhỏ giọt
sầu thương
Và một mảnh hồn không vụn tan nát
Lắm lúc tôi chỉ mong làm hạt cát
Mãi vô tư
chẳng gạt nước mắt sầu
Không vì yêu mà phải bị nhói đau
Nên người hỡi,
tình sâu xin trả lại
Dù,
Vết thương này trong tôi còn tê tái
Thôi nén lòng, tôi gởi lại cho người
Một tình yêu và ước vọng ngày xanh
Tình đã lỡ ....tôi-người không chung lối ...!
XIN GIÃ TỪ
Xin gởi lại đây
chút tình thơ
I n vào ký ức cuộc tình hờ
N
hớ nhung mòn mỏi trong tuyệt vọng
G iã biệt, ta về với bơ vơ
I
m hơi lặng tiếng ta ngồi chờ
A i người trong
mộng, đẹp như mơ
T ừ khi gặp mặt rồi nhung nhớ
Ừ nhỉ, ta về tự trói tơ
Trăm năm được mấy lúc biết yêu ?
Đời người bao kẻ hạnh phúc nhiều ?
Kiếp sống mấy khi tròn nguyện ước ?
Nhân sinh bao giờ được tiêu diêu ?
Có chút niềm riêng mong gửi trao
Cùng gió
cùng mây tận phương nào
Vô tình ai đến cùng san sẻ
Sâu nặng là đây, tôi
nghẹn ngào .
Ai có nổi đau giống như tôi
Sợ nhìn biển vắng sẽ đơn
côi
Sợ cơn mưa đến hồn giông bão
Sợ lá thu vàng rơi tả tơi
Ai
đến cho tôi một thoáng cười
Ai đem hoa thắm nụ xanh tươi
Ai đi tình
mất, tôi vương vấn
Tôi nhớ tôi buồn ai có hay
Ký ức một thời có nhạt
phai
Nối tiếp vần thơ, cứ trãi dài
Ai qua ghé mắt, tim dậy sóng
Quay
quắt ngày xưa, có trách tôi ?
Ai đến kiếm tìm một thoáng xưa
Thầm
mong ngày tháng đã thay mùa
Tôi đứng vẽ vời bao cảnh cũ
Hai bóng chia
lìa, một cơn mưa !
Tôi viết cho ai, một vần thơ
Ai đi, tôi nhói buốt
nổi niềm
Tình yêu vạn lối đều cay đắng
Bụi hồng gai nhọn...một giấc mơ
...