Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Quên.....


Quên.....
08:25 18 thg 5 /2012   Công khai      8067 Lượt xem

Có lẽ...tôi là một người rất thích biển và hoàng hôn, thích nắng chiều tà êm ả, thích khung trời tím ấm áp, thính những đợt sóng êm ả đua nhau xô vào bờ cát trắng, thích những cánh buồm căng phồng trong gió bên nắng vàng hoàng hôn....

Hoàng hôn...!Đem cho tôi một ít nhiều hạnh phúc trong tình yêu và cuộc sống, rồi...cũng một chiều hoàng hôn tôi cũng đã mất đi nó...mất đi một khoảng thời gian khá dài, giam mình trong kỷ niệm khó quên và cố gắng muốn quên...!

Trở về Cali...một chiều buồn nắng nhạt..!
Khung trời sầu...tím cả đường đi..!!
Hàng dừa kia...rủ lá tiễn ngày đi..!
Hoàng hôn xuống...mặt trời đùa sóng biển..!!

 



Từng gợn sóng...lung linh màu ẩn hiển..!
Ánh tà dương...ngơ ngẩn vẫy tay chào..!!
Đàn vịt trời...tìm lối hạ trên cao..!
Xanh tím thẩm đỏ vàng...chen lẫn lộn..!!

Tâm tư tôi...buồn vương mơ...lẫn lộn..!
Ánh mắt sầu...vương vấn...những ngày qua..!!
Mặt trời kia...còn lại ánh chiều tà..!
Từng nỗi nhớ...trong tôi nghe tha thiết..!!

Tôi ngồi đây...nghe hồn mình đơn chiếc..!
Chiều biển buồn...nay chính cõi lòng tôi..!!
Sóng xa đưa...tiếng vỗ vẫn êm đềm..!
Nghe xao xuyến...cõi lòng người xa cách..!!

Không gian đó...biển trời không chia cách..!
Sao lòng mình...lại hoang vắng sầu thương..!!
Biển cát kia...vẫn ôm ấp đêm trường..!
Này người hỡi...tại sao mình chia cách...?!

Ánh nắng tinh khôi, lung linh của một bình minh bắt đầu cho một ngày mới, cái nắng nhè nhẹ của buổi chiều như muốn nói nửa ngày đã trôi qua, và hoàng hôn..! Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ dường như được pha nhuộm cái màu cam đỏ rực rỡ một cách cố ý của thiên nhiên.

 

Với một người hoạ sĩ...hoàng hôn sẽ là một bức tranh tuyệt tác mà thiên nhiên ban tặng, với một nhạc sĩ...hoàng hôn trở thành khởi nguồn của mọi sáng tác, với một nhà thơ...hoàng hôn là một tác phẩm nỗi bật nhất trong các tác phẩm, với một nhà thiết kế thời trang...hoàng hôn là sự kết hợp màu sắc một cách hài hoà và tinh tế của tạo hoá, với một đôi nam nữ đang yêu thì...hoàng hôn là một khung cảnh đầy lãng mạn cho mọi cảm xúc của tình yêu được thăng hoa, với một người đang đau khổ...hoàng hôn bỗng trở thành một người bạn xoa dịu nỗi đau một cách hữu hiệu nhất, với một người luôn bận rộn, ngập lặn trong một đống công việc thì...hoàng hôn giúp họ tìm lại những khoảnh khắc lắng đọng của cuộc sống...!

Hoàng hôn..! hoàng hôn của ngày hôm nay. Cố lê những buớc chân nặng trĩu mang đầy kỷ niệm yêu thương nhớ nhung về nàng, có lẽ vì thế mà dấu chân của tôi được in rõ hơn trên bãi cát. Tiếng sóng biển cứ rì rào, rì rào càng lúc càng dữ dội hơn như muốn dâng trào lên nỗi nhớ của tôi về nàng hay muốn kéo phăng hình ảnh của nàng về lại quá khứ mà tôi đang vội quên, cố quên. Là nhớ cũng có thể là quên, nhưng nếu nhớ thì sẽ là cái nắm tay xiết chặt, ánh mắt trìu mến, nụ cười mang màu hạnh phúc, những giây phút không tên khi nhìn xa xăm về phía chân trời, là trên bãi cát kia sẽ có hai dấu chân nữa bên cạnh hai dấu chân của tôi... Vậy nếu là quên thì sẽ quên đi cái hoàng hôn của ngày hôm ấy, bởi nó chứa đựng tất cả những gì tôi cần phải quên, và dù nhớ hay quên thì nó đã thuộc về quá khứ.


Quá khứ..! Là tôi từng có nàng, nàng dạy cho tôi hiểu thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc, thế nào là giận hờn vu vơ, và nàng dạy cho tôi biết con tim sẽ tan nát như thế nào..?. Khi tình yêu chưa kịp lên tiếng đã rời xa vĩnh viễn. Tôi trách móc nàng, hay trách móc ông Trời..?! Tại nàng muốn rời xa tôi hay tại ông Trời bắt nàng phải làm thế..? Phải chi..? Phải chi... nàng rời xa tôi vì một tình yêu mới nào đó, vì một ánh mắt nào đó nồng nàn hơn ánh mắt của tôi, vì một nụ cười nào đó rạng rỡ hơn nụ cười của tôi, vì tôi chẳng còn tí... ý nghĩa gì với nàng... thì có lẽ tôi chẳng bao giờ nhớ nàng đến thế, chẳng bao giờ khắc khoải vì nàng như vậy, chẳng bao giờ con tim tôi đau nhói như thế này vì nàng.

Mà nàng đã ra đi, ra đi chẳng bao giờ trở lại vì một tai nạn giao thông. Ôi! dường như tim tôi như rỉ máu từng ngày, tôi sống mà dường như tâm hồn đã chết theo nàng, con tim tôi đã đóng băng thật sự khi tôi mất nàng.

 

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, để rồi hiện tại trong nỗi nhớ nàng, tôi hiểu rằng tôi không thể chìm đắm mãi trong những kỷ niệm xưa cũ nào đó về nàng. Là vậy..! cuộc sống dạy tôi phải đối mặt, đối mặt với tất cả những gì mà cuộc sống đã mang đến cho tôi và trong đó có sự ra đi của nàng.

Chiều hôm nay, khi hoàng hôn buông xuống, một mình thôi, tôi đã đến đúng cái nơi mà nàng và tôi từng đến. Ừ thì..! Làm sao giống cái cảm giác khi có nàng chứ..? Nhưng tôi vui, tôi vui vì tôi dám dối diện với những cảm xúc không nàng, không nàng sẽ là thế này, không nàng sẽ là thế đó, không nàng sẽ như vậy... Nhưng khác với mọi khi, tôi đã nhìn về phía trước. Bởi ai đó đã nói “dù bạn có cố tình đứng lại thì cuộc sống vẫn cứ trôi đi”, đúng thế! Vẫn cứ trôi đi, tôi tin là ở một nơi nào đó trên thiên đàng nàng sẽ hiểu, sẽ cảm nhận điều tôi muốn nói.

Có lẽ đây sẽ là một hoàng hôn cuối cùng mà anh nhớ về em, khắc khoải, lắng đọng vì em, anh sẽ trả em về lại với quá khứ tươi đẹp, và hạnh phúc một thời... một thời... mà đúng không em..?



Ừ! Em sẽ tha thứ cho anh vì điều đó, bởi em biết rằng anh từng yêu em như thế nào..? Và anh cần phải bước tiếp theo hành trình của cuộc sống, một ngày nào đó quy luật cuộc sống sẽ đưa anh về lại với em. Thế cho nên đừng giận anh em nhé! Tạm thời em hãy cứ hạnh phúc bên cạnh các thiên thần xinh đẹp trên thiên đàng và đừng nhớ về anh nhiều, bởi khi hoàng hôn của ngày mai buông xuống...anh sẽ chẳng còn nhớ đến em, chẳng còn nhớ em à..!


Vĩnh biệt em...một chiều nắng tắt..!
Lá trên đường...hiu hắt vàng rơi..!!
Cánh buồm nào...rẽ sóng ngoài khơi..!
Hoàng hôn xuống...lối về lặng lẽ..!!

Close



Vĩnh biệt em...lời nào thương nhớ..!
Giữa dòng đời...quạnh quẽ buồn tênh..!!
Đếm từng ngàn...lặng lẽ chênh vênh..!
Theo nhịp sóng...vỗ bờ rã nát..!!

Vĩnh biệt em... một lời chia cách..!
Cuối chiều vàng...lác đác mưa bay..!!
Chiếc cầu nào...gãy nhịp không hay..!
Còn lại gì...một  chắt chiu đã mất..!!

Vĩnh biệt em...còi tàu run rẩy..!
Dứt hồng trần...em hãy ngủ yên..!!
Dẫu nghẹn ngào...tiếng nấc phân ly..!
Anh sẽ quên...hoàng hôn năm ấy..!!

Vĩnh biệt tình em...yêu dấu ơi..!
Hồn anh lịm chết...dạ tơi bời..!!
Như tưởng cuộc đời...rơi vực thẳm..!
Từ nay thôi hết...hỡi em ơi..!!

Vĩnh biệt mối tình đầu của em


Thôi nhé từ đây...ta vĩnh biệt..!
Anh về nuốt lệ...ngấn trên môi..!!
Yêu nhau tha thiết...trong ảo ảnh..!
Hẹn lại kiếp sau...có một đời...?!

"ngủ đi...mộng vẫn bình thường,
à ơi có tiếng thùy dương mấy bờ...
cây dài bóng xế ngẩn ngơ,
hồn em...đã chín mấy mùa buồn đau..."


Nangvanghoanghon USA 5h25' 18/05/2012

Trái tim lung linh (153)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét