Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Quê Hương Tôi...

Quê hương tôi..ở một nơi xa lắm
Có sông buồn..hiu quạnh chảy quanh năm
Có cánh đồng..ngào ngạt lúa thơm mầm
Và tình ái..của người dân lai láng..!

Quê hương tôi..sương loang cùng buổi sáng
Hôn lá cành..và hôn những nụ hoa
Nhè nhẹ thôi..sương tẩm giọt chan hòa
Cho đất mát..mượt mà ngày nắng ấm..!

Quê hương tôi..những ngày mưa lấm tấm
Cảnh vật buồn..thê thảm lắm bạn ơi
Ở trên không..mây xám phủ chơi vơi
Cây rũ rượi..cho hồn thêm lưu luyến..!

Không còn nghe..râm ra vang những tiếng
Của trẻ thơ réo gọi đợi chờ nhau
Thấy xa xa..khói bếp phủ trắng phau
Chiều mưa xuống..lá buồn đi ngủ sớm..!

Quê hương tôi..rẫy nương đơm từng khóm
Đậu, ớt, hành, khoai, cải chẳng thiếu chi
Vườn tượt tươi..cây trái tốt xanh rì
Ong và bướm nhởn nhơ cùng hoa cỏ..!

Quê hương tôi..ngàn đời không bôi xóa
Con đường mòn..khúc khuỷu với chông chênh
Cây cầu tre..lắc lẻo bước gập ghềnh
Hàng cây phủ bên đường gieo bóng mát..!

Khi hè về..phượng hồng bay tan tác
Tiếng ve kêu rền rĩ ở trên cao
Chim líu lo hát cùng gió xôn xao
Mây tản mạn trôi qua bao ngày tháng..!

Ở quê tôi..người mẹ già..luôn cáng đáng
Chuyện nhọc nhằn..gian khổ của đời con
Mẹ đừ thân..ngậm nhấm trái bồ hòn
Cho thơ trẻ..có được ngày hạnh phúc..!

Ở quê tôi..người cha già..lo từng chút
Tương lai con..rồi đây sẽ về đâu..?
Sống lầm than..trong đen tối gục đầu
Có miệng nói..mà thốt không thành tiếng..!

Quê hương ơi..! cõi lòng tôi xao xuyến
Tả sao vừa..muôn nỗi nhớ quê hương
Cứ từng đêm..trăn trở suốt canh trường
Lòng đau xót..khi dân tôi nghèo khó..!

7 nhận xét:

  1. Quê hương tôi còn ghi trong trí nhớ
    Vẫn về hoài bao hình ảnh xa xưa
    Chiều gió mát nắng nhạt dưới bóng dừa
    Tây Đô cũ in hình trên dòng nước
    Chiều tan trường áo trắng dài tha thướt
    Tuổi học trò phảng phất tóc hương bay
    Mấy nhỏ bạn trêu nhau giểu cợt đùa
    Ong giở tổ chân khua trên hè phố
    Dẫu đi đâu tôi cũng mong về đó
    Nơi quê nghèo tần tảo mẹ Việt Nam
    Cha thân yêu ngồi đợi khói chiều lam
    Đàn em nhỏ thơ ngây diều căng gió
    Quê tôi đó hoài những đêm trăng tỏ
    Những mái nhà ẩn hiện kỷ niệm xưa
    Tôi muốn về đi dạo dưới hàng dừa
    Màu nhung nhớ lưa thưa đêm bóng lẻ
    Giờ nhắc lại nghe lòng mình vắng vẻ
    Tuổi xuân đi vào quá khứ tả tơi
    Tiếng thời gian tít tắc đã xa vời
    Bao nuối tiếc gửi vào trăng bày tỏ
    Từ phương này cứ mong về phương đó
    Mái trường xưa gửi lại những giấc mơ
    Biết người xưa còn nhớ phút đợi chờ
    Hay quên lửng tình xưa như nước chảy
    Bao năm qua đã đổi thay cách kiểu
    Thành phố giờ như nắng cháy trên da
    Tuổi trẻ mới từ trong đến dạng ngoài
    Phương thức mới xa dần từ hôm đó
    Con đường cũ giờ tìm không ra ngõ
    Những chiếc cầu lộng lẫy giữa tầng không
    Không còn nghe ai hò bên dòng nước
    Cổ tích ơi có ghi nét ân cần
    Vẫn quê hương nơi này tình nuôi nấn
    Những vết ghi còn khắc trái tim này
    Tôi tìm lại tất cả đã đổi thay
    Ai còn nhớ quê nghèo chiều man mác
    Quê tôi thân quen bây giờ xa lạ
    Rặng trúc bờ tre đã lấp thành đường
    Hít vào tim ngọn gió nhớ mùi hương
    Hương năm cũ đã loãng tan đâu mất ...?!

    Buồn quá phải không anh, cho những người xa xứ như chúng ta, khi nhìn thấy những cảnh nghèo khó, khốn cùng của người Việt Nam sống tại quê nhà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày người ơi..!
      Hãy nhặt dùm tôi ngàn sợi cỏ
      Ép vào lòng..cho vơi đi bao nỗi nhớ
      Bao vấn vương của chuỗi ngày xa đó
      Hiện về tim thơm hương cỏ ven đường..!

      Này người ơi..!
      Hãy nhắn dùm tôi lời thăm hỏi
      Đến bạn bè và gởi tới người thân
      Những tâm tư tôi xưa chưa kịp nói
      Ngày ra đi trong vội vã âm thầm..!!

      Này người ơi..!
      Hãy thắp dùm tôi một ngọn nến
      Cho những người đà nằm xuống hôm nao
      Hoặc những ai ra đi..không hề đến
      Hồn chơi vơi nơi tận cõi xa nào..?!

      Này người ơi..!
      Hãy gởi dùm tôi dăm bạc lẻ
      Đến tay người..những em bé thân thương
      Nuôi hy vọng vững tin hoài em nhé
      Vào ngày mai rặng rỡ lối Quê Hương..!!

      Này người ơi..!
      Hãy uống dùm tôi ngụm nước biển
      Cay trong lòng, nghe mặn đắng bờ môi
      Quê Hương ơi, một ngày rồi sẽ đến
      Sáng trời Nam... ru chân bước bồi hồi..!

      Này người ơi..!
      Hãy theo tôi về trên lối ngõ
      Áo học trò trong cánh gió tung bay
      Tóc bạc màu nhưng tình xuân còn đó
      Chưa bao giờ sống thật như hôm nay..!!

      Xóa
  2. Nhớ quê nhớ lắm người ơi
    Thôi đành bỏ nỡ một thời trong tôi
    Đông tàn xuân đến mưa tả tơi
    Lòng người xa xứ đầy vơi nghĩa tình
    Thương ai xa cách tình mình
    Bỏ quên mới đó bóng hình ai say
    Đau còn muối mặn gừng cay
    Thương yêu ngày ấy mà nay đâu còn
    Quê hương ai cứ nỏi mòn
    Chờ trông hoài vọng một miền xa xôi
    Buồn vui chia sẻ cùng tôi
    Tình ai còn mất chơi vơi dòng đời
    Nhớ quê nhớ lắm người ơi

    Xong rồi nỡ hen bởi thôn que còn nghèo

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai xa quê mới thấu...
      Những con đường sỏi đá cũng thành thơ
      Rặng dừa xanh soi bóng những trưa hè
      Ru giấc ngủ nhớ sao mà nói hết..!

      Mái nhà đơn sơ khói vương sau bếp
      Bát cơm vơi dầm dãi mồ hôi
      Không cao sang mà hạnh phúc yêu đời
      Khi quây quần sớm hôm dù gian khó..!!

      Cặm cụi đèn khâu lúc mờ khi tỏ
      Nắn nót cho con từng dòng chữ ngay dòng
      Tóc Cha bạc ,
      Dáng Mẹ thêm còng
      Vì hạnh phúc tương lai đàn con nhỏ..!

      Có bao giờ ở phương trời quê đó
      Người ta xa nhau chỉ vì chút kim tiền
      Hàng xóm kề bên tắt lửa tối đèn
      Chia từng hạt gạo khi vụ mùa gian khó..!!

      Ai xa quê mới tỏ..
      Nơi xứ người hạnh phúc chỉ là mơ
      Cuộc sống đua chen xô đẩy mắt mờ
      Tranh danh lợi quên câu tình nghĩa..!

      Gắn bó nhau bằng dáng ngoài bệ vệ
      Mà xót xa trong tận mỗi tấc lòng
      Lạnh bốn bề chẳng bóng một tình thân
      Cái yêu cái ghét đi sau lợi lộc..!!

      Ở xa xôi nhớ về muốn khóc
      Mảnh tình quê rạo rực biết đâu tìm..?

      Xóa
  3. Chiến tranh mất mát thương đau
    Thời bình mà lại còn đau hơn nhiều
    Anh ơi! bao cảnh chia lìa
    Tình chồng nghĩa vợ còn gì đâu anh
    Buồn vơi nước mắt ai hay
    Xứ người bao cảnh thiếu phụ không chồng
    Vì đâu ai hiểu nội lòng chờ mong
    Đơn côi một kiếp con người
    Như nàng Tô Thị ôm con chờ chồng
    Nói ra buồn lắm người ơi
    Mượn vần thơ để chia vơi nỗi lòng
    Bản nhạc buồn thơ buồn chỗi dậy niềm đam mê!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em... với chiếc áo màu đen mảnh khăn tang màu trắng,
      Còn anh nằm yên được bao phủ lá Quốc kỳ,
      Thân làm trai ngàn dặm đã ra đi,
      Bỏ em lại với khung trời thương nhớ...

      Những ngày xưa rong chơi trong thành phố,
      Kỷ niệm còn tràn khắp ở đâu đây,
      Tưỡng hãy còn ấm áp những ngón tay,
      Không còn nữa làm buồng tim buốt nhói.

      Anh... người lính xông mình vào lữa khói,
      Mang yên bình về trao tận tay em,
      Để từng đêm trong giấc ngủ êm đềm,
      Mơ giấc mộng trong vòng tay lính chiến.

      Những món quà em gửi ra tiền tuyến,
      Bằng cánh thư lời mộc mạc chân tình,
      Chiếc khăn thêu trên vải mới trắng tinh,
      Lau từng giọt mồ hôi anh đã đổ.

      Bây giờ đây anh nằm yên ngủ đó,
      Đâu biết rằng giọt lệ khóc thương anh,
      Hai đứa mình trót lở mộng không thành,
      Thì thôi nhé, hẹn kiếp sau mình tao ngộ.

      Xin đồng cảm với bài hát và những lời thơ của anh chị. TL cũng xin dùng bài thơ trên để tưởng niệm những người lính vì chiến tranh đã ra đi và để lại những bà mẹ góa phụ và những em thơ... bơ vơ vật vã trong cuộc đời.

      Xóa
    2. Một chiều xuân trời giăng mây trắng
      Người thiếu phụ lang thang tìm chồng
      Nàng băng qua từng đồi đất đỏ
      Xác chàng ngồi lưng tựa gốc thông

      Nàng khẽ gọi về nhà với mẹ
      Với con đang bập bẹ ba ba
      Chàng chẳng nói một lời từ tạ
      Giọt máu hồng lạnh ngắt đêm qua

      Kễ từ đó nàng thành quả phụ
      Tuổi đôi mươi chít vành khăn tang
      Môi thắm đang xuân tình hiu quạnh
      Kẻ ở người đi hẹn suối vàng

      Ngày hai buổi bờ sông góc núi
      Thân má hồng nuôi mẹ và con
      Nhan sắc tàn theo năm tháng đỏ
      Nén hương chiều lạnh trái tim son

      Tình bơ vơ non sông đổi chủ
      Nàng làm quả phụ chiều cuối xuân
      Cờ đỏ gọi nàng là tàn ngụy
      Đứa con khờ cũng bị liên can

      Tủi hận nàng không cười biếng nói
      Âm thầm trong đời sống lẻ loi
      Thủ phận mặc kẻ hèn khinh bỉ
      Mảnh gương đời máu lệ mờ soi !

      Xóa