Lẽ ra, câu chuyện tình yêu của tôi phải được xếp vào từng ngăn tủ khóa lại,
và đánh dấu theo thứ tự 'Lãng mạng, Say và Điên" để khi nào muốn nhắc đến một dĩ
vãng nào đó... có nước mắt xót xa, có tiếng cười rúc rích, có nỗi buồn ray rứt,
chia tay, luyến tiếc, tỉnh, say và có lúc điên lên vì một chuyện tình quá nhiều
stress mà tôi không thể nào chịu được...! hihihihi...nói thì bãnh lắm vì muốn
để bài blog thêm phần hấp dẫn, mới viết vậy, thật ra chỉ có 2 cuộc tình in đậm
sâu trong trái tim đầy mục nát của tôi.
Tôi cũng giống như nhiều người bạn
cũng đã từng vấp ngã trong tình yêu có lúc trái tim tắc nghẹn, không còn giọt
nước mắt trên mi và không còn những nhịp thở đều đặn bình thường như trước khi
yêu, nhưng tôi cũng đành chấp nhận thực tế và hiện tại để xoay dần theo cuộc
sống. Bỡi lẽ có những lúc vì quá yêu, trái tim tôi bị mù lòa không thấy được
thực tế là gì nữa (Love is blind), nhưng cũng có lúc thật nhiều lãng mạng và
nhiều ước mơ.
Tình yêu một thuở em chợt đến
Anh viết thành thơ gừi cuộc đời
Mai kia
có người vừa ra đi
Anh đã yêu em cả một đời
Tình yêu một thuở anh bước
vào
Không ngờ tình ái lại lên ngôi
Thương đến mặn môi em có biết
Yêu
rồi chợt hiểu, khổ lòng thôi
Tình yêu một thuở em trao tặng
Ẩn mãi đời
tôi đến tả tơi
Mắt em cuốn hút khung trời nhớ
Tôi muốn yêu em suốt một
đời
Tình yêu một thuở em để lại
Thật, giả bây giờ biết nói sao
Yêu
em vào cõi vô cùng tận
Trải mộng bao đêm lòng ước ao
Tình yêu một thuở
anh chợt hiểu
Giữ mãi trong tim đến bạc đầu
Em hỏi, đòi hoài anh không
trả
Mang về dấu kín nỗi niềm đau
Tình yêu một thuở em vội trao
Xin
cám ơn em hết kiếp này
Giấc mộng anh chờ em nhớ đến
Cho tình còn lại chút
duyên may.
Có lẽ lúc đó là một thời lãng mạng của một tình yêu mơ mộng
đầy nhiệt tình lẫn hạnh phúc, yêu và nhớ, nhưng "tình chỉ đẹp khi còn dang
dỡ"... câu thơ này của nhà thơ Xuân Diệu diễn tả rất đúng, không có buổi tiệc
nào không tàn và chỉ để lại những nuối buồn..xót xa...!
Hoàng hôn xuống nắng vàng hiu hắt trải
Gió rì rào ngân mãi tiếng sầu ai
Hồn lửng lơ trên những áng mây bay
Theo chiếc bóng mênh mang sầu trĩu
nặng
Nàng là ai !- Lạc loài
trên biển vắng
Bước ơ hờ lặng ngắm
bóng chiều rơi
Dấu chân in từng nét
bước đơn côi
Tôi lặng đứng nhìn
người trên biển cát
Biển ngơ
ngẩn dưới trời thương bát ngát
Sóng
cuốn cuồng ôm ấp bước chân sa
Nước
trong xanh lắng đọng dấu chân ngà
Lòng hoang vắng sầu vương lên khoé
mắt
Gió man mác cho ai hồng
nhan sắc ? . . .
Tóc mây vàng hong
nắng cuối hoàng hôn
Áo tung bay
phơi phới , dáng đơn buồn
Ôi !- Đẹp
quá , màu chiều trên biển vắng
Tôi chợt tỉnh dưới trời mây nhạt
nắng
Nhìn bóng đời thăm thẳm mịt mù
xa
Biển sầu đau , bôi xoá dấu chân
qua
Tôi bỡ ngỡ lạc loài trong cõi
mộng
Trời biển vẫn , một
màu vàng lắng đọng
Sóng nhịp nhàng
ru mãi khúc tình đơn
Nàng bước xa
tôi chợt thấy buồn vương
Tìm đâu
hỡi ?- Biển trời bao la quá .
Như thế nàng đã ra đi không trở lại chỉ còn một mình tôi đầy luyến tiếc buồn bã
với những cô đơn đang dầy xéo trái tim, và từ đó, tôi bắt đầu thích bản nhạc
"buồn ơi ta xin chào mi" qua giọng ca Bằng Kiều cao vút xoáy mãi tận linh hồn
với bên ly rượu đắng...
Chuyện yêu đương
Theo dòng đời đưa đẩy
Rồi niềm thương
Trong khoảng vắng đôi tay
Cho vương vương
Vai
nặng đoạn đường dài
Mắt dõi bóng
Hình ai bên song cửa .
Mộng mỵ yêu thương đã cạn nguồn
Hôm nay nhung nhớ cõi lòng buồn
Vì
người yêu đã quên câu hứa
Tôi xót xa đau chết nửa hồn .
Nửa hồn còn lại tôi đi tìm
Lặng lẻ chờ ai giữa bóng đêm
Như giữa
khỏang đời cơn gió thoảng
Cho vừa màu tím của hoa sim .
Màu tím yêu thương sớm lụn tàn
Cho lòng trăn trở bước thời gian
Sầu
nghiêng ghi nốt dòng tâm sự
Như quả tim hồng tôi nát tan .
Nửa tỉnh nửa say càng thấy hay
Quên đất quên trời hồn bay bay
Quên em
tình phụ đời cô lãng
Say trọn cuộc đời, sao đắng cay
Ngất ngưởng gật gù bước ngả nghiêng
Say cho quên hết những ưu
phiền
Rượu vào chẳng biết bao lừa lọc
Men thấm không màng lắm đảo
điên
Thế sự thăng trầm, vùi dưới bếp
Nhân tình thế thái, bỏ ngoài
hiên
Nhìn hai thành bốn, càng thêm thích
Chứ tỉnh làm chi, chỉ thấy
phiền.
"Nếu say rượu ngày mai còn tỉnh
Khi say tình có tỉnh đâu em"
Cheo
leo một ánh trăng ngà,
Một bầu rượu cạn. Bên ta còn gì ?
Một dòng lệ
đọng quanh mi ,
Một tim rách nát khắc ghi mãnh tình .
Người ta
thường nói khi sầu... mượn rượu cho vơi nỗi sầu, nhưng sầu không mất mà sầu lại
thêm....Trong cơn vừa mê vừa tỉnh...buồn quá chỉ mong sao không còn nhớ gì nữa
và quên đi tất cả một cuộc tình vỡ tan.
Hồn bay bổng, xác lâng lâng,
Quên tình đã mất, quên lần vào yêu ...
Quên Người xa khuất một chiều,
Quên ta vất vuởng ...
Liêu xiêu ngã dài ...
Người tỉnh vui gì hơn kẻ điên
Tỉnh làm chi để biết ưu phiền
Thà điên,
cười khóc không ai trách
Điên rồi có thể không biết yêu
Ha hả ... tôi điên, điên tối nay
Tôi điên, không nghĩ đến ngày mai
Tôi điên, điên quá không còn biết
Tình yêu ngày đó không còn dài
..
Đó là những tâm trạng tận cùng trong tình yêu, và tình yêu đã và
đang đem cho tôi những nỗi buồn phiền. Nhiều lúc tôi muốn vứt bỏ đi tất cả và
sống thực tế hơn, không nghĩ tới gì nữa chỉ lo làm việc thật tốt và cố gắng vươn
lên để đạt những gì mình muốn trong xã hội...Không biết tôi có thể làm được
không???...Tình yêu ơi...Tình yêu.. ta yêu người nhưng sao người chẳng bao
giờ yêu ta....!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét