Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Bâng Khuâng...


Bâng Khuâng...
07:59 13 thg 3 2012      Công khai     1384 Lượt xem

               Sau ba tuần làm việc trên đảo và trên tàu, tôi cảm thấy rất vui khi được trở về với đất liền. Một chuyến bay khá dài từ vịnh Mexico đến New York hết hơn 6 tiếng đồng hồ. Sau khi được dùng bữa ăn trưa, tôi cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết cho đến khi tiếng phát thanh của người phi công gọi tất cả hành khách phải thắt chặt dây an toàn để chuẩn bị đáp xuống trong vòng 30 phút...Tôi mới tỉnh dậy và ngồi ngay ngắn để chờ máy đáp xuống phi đạo. Sau khi rời hành lang từ máy bay ra tới chỗ lấy hành lý, tôi rất vui mừng gặp lại gia đình. Mẹ, chị tôi, anh rể các cháu và em gái đang chờ ngoài cửa. Tôi chạy tới ôm Mẹ vào lòng như một đứa trẻ lên ba, tôi nhìn vào đôi mắt Mẹ với những dòng nước mắt đầy trìu mến..nhớ con hiện lên trên khóe mắt. Chỉ có xacách Mẹ mới hơn 3 tuần mà tôi cảm tưởng như xa rời Mẹ cả năm, rồi những câu lo lắng hỏi han của Mẹ "Sao con ốm vậy..? con ngủ không được à..và những câuhỏi khác nữa..?!". Lúc đó tôi thật cảm động với những lời trìu mến của Mẹ hiền, mặc dù tôi là một gã thanh niên khỏe mạnh cũng phải xìu lòng vì những câu ân cần của Mẹ...không biết từ khi nào đôi mắt tôi đã có những giọt nước mắt cảm thấy thật là hạnh phúc khi có được Mẹ ở bên cạnh.
Hãy về với mẹ con nhé 
Sau khi tôi lấy hành lý, anh rể đưa tôi và gia đình trên chiếcxe Van anh mới tậu được vài tháng trước. Anh là người hiền lành rất lo làm ăn và thương yêu, chìu vợ con hơn cả chính bản thân mình. Anh là người mất Cha và Mẹ từ thưở nhỏ..chỉ sống với bác ruột ở nơi đất lạ quê người, anh lúc nào cũng chăm sóc Mẹ tôi như Mẹ ruột của mình và gia đình tôi cũng vậy yêu thương anh như một người anh ruột. Tới trung tâm thành phố New York thì đã gần 8 giờ tối. Chúng tôi ghé vào dùng bữa cơm tối tại một nhà hàng Tàu, chắc có thể mọi người đều biết tôi đang thèm những món ăn Á Đông sau những ngày làm việc ở trên đảo. Sau khi gọi những món ăn cả nhà hay dùng và chờ đợi nhân viên tiếp khách đem đồ ăn ra. Tôi xin phép gia đình vào nhà vệ sinh để rửa tay, khi trở ra trên hành lang  tôi chợt bắt gặp một cậu bé rất nhí nhảnh ở gần đó đang nhìn tôi mĩm cười thật dễ thương, nhưng tôi ngạc nhiên hơn vì nụ cười ấy giống một người con gái mà tôi đã tửng quen biết hơn 8 năm trước. Tôi đi lại gần cậu bé gật đầu chào, cậubé không có gì sợ sệt đối với người lạ mà chạy tới gần tôi chỉ vào xâu chuỗi tôi đang đeo trên cổ tay mặt và muốn lấy được nó. Đây là xâu chuỗi tôi đã từng đeo qua nhiều năm nhờ Mẹ xin được ở chùa bên California, vì cậu bé dễ thương tôi tháo ra và cho cậu bé, cậu bé mĩm cười vui thích rồi chạy đi làm tôi cũng vui theo và tiếp tục bước đi về phía gia đình tôi đang ngồi, nhưng chưa đi đượcvài bước thì có một giọng nói rất quen thuộc hình như đã lâu rồi tôi chưa nghe ở sau lưng.."anh ơi..! cái xâu chuỗi này có phải của anh không vậy..?" hỏi bằng tiếng Anh. Tôi dừng và quay đầu lại, tôi chợt thấy một khuôn mặt khả ái với đôi mắt thật to ngỡ ngàng đang nhìn tôi, lúc đó tôi có cảm tưởng như đang có một dòng điện mạnh đang chạy khắp cơ thể mình. Trong giây phút ngạc nhiên tôi và nàng đang im lặng nhìn nhau thì cậu bé lên tiếng..."Mẹ ơi xâu chuỗi này..chú này cho con." đã đánh thức tôi và nàng.


          Một nụ cười trìu mến..."Dạ..Mẹ biết rồi con ngoan"..nàng trả lời..! Cậu bé mỉm cười thích thú vì Mẹ không rầy và vui sướng nói cám ơn Mẹ...cám ơn chú..! Một lần nữa nàng mĩm cười và nói.."Chào Anh...lâu rồi không gặp..anh vẫn như xưa không có gì thay đổi mấy..?". Tôi cũng gật đầu chào và trả lời.." Em cũng vậy không khác xưa bao nhiêu". Nàng cắt ngang lời nói của tôi và nói "Tại anh chọc em đó thôi em đã già nhiều hơn trước rồi.." Tôi nói theo.."em đừng nghĩ như vậy không giống như em nói đâu", rồi chúng tôi bật cười với nhau.
             Tiếp tục câu chuyện, tôi hỏi nàng."Cháu trai thật dễ thương, hai Mẹ con đi ăn còn chồng của em đâu sao không thấy đi cùng..?". Đang mỉm cười nàng tự nhiên trầm tư và im lặng. Cậu bé lanh miệng đứng bên Mẹ trả lời .."Ba con không có đi chung và không có ở đây..!". Nàng xoa đầu cậu bé và nói "cục cưng của Mẹ khi người lớn nói chuyện con không được nói xen vào"..tội cho cậu bé cuối mặt xuống vân vê xâu chuỗi và trả lời.."dạ Mẹ" thật ngoan.
                "Dạ cám ơn anh..gia đình em vẫn bình thường và khỏe mạnh" nàng trả lời. Tôi nhìn vào khuôn mặt và đôi mắt của nàng và nói.." Anh hỏiem hôm nay sao chỉ có hai Mẹ con đi chung còn chồng em đâu sao không thấy..? chứ không hỏi gia đình em ra sao..!" và tôi chợt thấy trên đôi mắt nàng có một giọt lệ trên khóe mắt. Hình như nàng sợ tôi thấy, cho nên nghiêng đi một chút lau giọt nước mắt và trả lời.."Chồng em đang bận đi làm xa, hôm nay không đi với em."...Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và hỏi.."Em có gì dấu anh phải không..?"..Nàng lắc đầu và trả lời.."Không có gì đâu anh ạ..!"..một lần nữa tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng và nói.."Nếu không có gì..tại sao đôi mắt em đỏ..khi anh hỏi em và còn những giọt nước mắt vẫn đọng trên mi em..?"...Nàng cuối xuống và im lặng. Lúc đó tự nhiên tôi cảm thấy rất đau lòng và trầm lặng theo. Trong khoảng thời gian lắng đọng...tôi nghe đứa cháu trai tôi gọi.."cậu ơi..!đồ ăn ra đủ rồi..cả nhà đang chờ cậu..".."Uhm..cậu ra liền" tôi trả lời.
  tamtay.vn - photo - Người mẫu và xe hơi 10
          
  Nàng nhìn tôi và nói.."oh..em không biết..anh đi ăn với gia đình..anh ra đi..đừng để cả nhà chờ.."..tôi mĩm cười và nói.."Emà...có Mẹ và cả gia đình anh đi chung..em và cháu ra dùng cơm tối với gia đình anh nhé..".."Anh à..em đã gọi thức ăn to go rồi, chắc em chỉ ra chào
hỏi Mẹ và gia đình cho đúng phép"..Tôi nắm tay nàng và hỏi cậu bé."Cháu muốn ăn với chú và gia đình chú không..?"..Cậu  bé không dám trả lời và mở đôi mắt tròn xoe nhìn Mẹ như hỏi ý kiến...Tôi không chờ nữa nắm tay cả hai người dẫn đến bàn ăn. Đến bàn...cả nhà tôi đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Loan (tên nàng)..Loan không chờ tôi giới thiệu, nàng đến trước mặt Mẹ tôi gật đầu và nói.."con chào bác, chào chị..anh.."sau đó Loan nói với cậu bé..."Kelvin ra chào bà, các bác, cô và anh chị đi con"...đứa bé rất ngoan đến chào từng người một với Mẹ. Sau khi trao đổi với Mẹ tôi những câu chào hỏi xã giao xong..Loan xin
phép Mẹ tôi và gia đình để ra về...Tôi cũng xin phép Mẹ và gia đình được đưa Loan ra xe.
                      Từ trong nhà hàng ra tới chỗ đậu xe..tôi và nàng hai người đều im lặng bước đi. Lúc đó tôi không biết nàng đang nghĩ gì nhưng riêng trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi muốn nói với nàng..cuối cùng tôi cũng không hỏi được gì chỉ nói với nàng rằng.."số phone anh vẫn như cũ..nếu em cần gì nơi anh..em nhớ gọi..đừng ngại nhé".. rồi tôi đưa nàng lên xe và chờ cho tới lúc không còn thấy xe nàng nữa mới trở vào nhà hàng. Về nhà..sau khi tắm xong, tôi pha ly cafe nhâm nhi bên cửa sổ mơ màng nghĩ tới khuôn mặt của nàng tối nay khi tôi hỏi đến chồng nàng sao không đi cùng..?..tại sao nàng lại buồn và chợt khóc..?..tại sao nàng không được vui và có vẻ như trốn chạy cách nhìn tìm hiểu của tôi..?..Tôi thật nghĩ không ra ra câu trả lời...dù đã không còn yêu nhau đã lâu nhưng trong trái tim vẫn còn một chút gì đó nhói đau khi thấy nàng không được vui......


Biết hỏi gì..?khi tình là viễn ảo..!
Xa tầm tay..ôi não nuột xa vời..!!Như mây chiều..gió thoảng..khói buông lơi..!
Cả sợi nhớ..dây thương là ảo ảnh..!!
Biết hỏi gì..?khi trăng vàng một mảnh..!
Xẻ làm đôi..nửa soi mãi..dặm trường..!!
Trăng xa vời..trăng ở mãi ngàn phương..!
Viễn vông lắm..khi mò trăng đáy nước..!!
Đôi lúc bâng khuâng..chuyện hẹn thề..!
Nhưng thôi..nhắc lại để ai nghe..?!
Gió khuya xô lá..trên sân vắng..!
Ngỡ bước chân quen..bỗng trở về..?!

Viết một Bài Thơ..Buồn gởi ai..?
Tại sao tôi cứ..!hỏi tôi hoài..?!
Tôi..Người..Ai..đắn đo từng chữ..?
Đêm lạnh nhiều..đêm lạnh..rất dài..!!

  Để rồi tôi..bỗng thấy quá..buâng khuâng..!
Hồn chợt thả vào thơ..đan nỗi nhớ..!!
Đêm khuya trăn trở
....Buồn .... 

Khuya rồi..tôi vẫn ngắm trăng..!
Ngắm nhìn dĩ vãng..tiếc chăng tình mình..?!
Bây giờ..chỉ một bóng hình..!
Bay đâu một bóng..tình mình còn vương..?!

Tuy rằng..vẫn nhớ vẫn thương..!

Tình mình vẫn đó..tơ vương không còn..!!
Đường đời..lắm kẻ vẹn toàn..!
Sao hai ta lại..không toàn nợ duyên..?!

Tỉnh giấc mơ xưa..giọt lệ sầu..!
Buồn đau xót dạ..tự năm nao..?!
Sầu vương thoáng thấy..hồn ngây dại..!
Lệ đá buồn rơi..kiếp lẻ loi..!!


Nhớ nhớ thương thương..tình đã cũ..!
Buồn buồn dệt mộng..trốn xa xâm..!!
Tình đời nghiệt ngã..lời thương nhớ..!
Tỉnh giấc mơ xưa..mộng vỡ rồi..!!


Lê Anh Dũng USA  13/03/2012


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét